Yêu cầu khắt khe của nghề gái rót bia

Muốn đắt khách, các cô cần đủ 4 yếu tố: ngoại hình khá, hát hay, uống bia giỏi và biết chiều khách. Cung tuổi hoàng kim của nghề chỉ từ 16 đến 24.


Không khó để nhận ra các các cô gái làm nghề rót bia và hát cùng khách bởi họ thường di chuyển trên những chiếc xe chở 3, chở 4 thậm chí là “cân 5”, đầu trần lượn lách và phóng vun vút trên đường phố. Tuy nhiên đây không chỉ là dấu hiệu nhận diện mà còn phần nào phản ánh phương thức tổ chức, hoạt động của một hệ thống các cô gái đang hành nghề “tay vịn” trên địa bàn thủ đô.

Hùng, một quản lý quán karaoke tại khu vực Cầu Giấy, Hà Nội, cho biết: “Các cô gái rót bia không thể hoạt động đơn lẻ. Bất kỳ ai cũng thuộc về một nhà chủ nào đó. Để tránh sự chú ý, nhà chủ không bao ăn, bao ở, mà cho các cô thuê phòng trọ, ở tự do. Hằng ngày, trong ca làm (từ 1h chiều đến 1h đêm), các cô gái được sắp xếp, phân tán thành các tốp nhỏ 3-5 người tập trung tại một địa điểm xác định như ở các quán internet, quán trà đá, những nơi ở gần và có nhiều tụ điểm karaoke. Mỗi nhóm, nhà chủ cắt cử một thân tín (các quái xế chở gái), vừa để quản lý, giúp chủ chấm công vừa để chuyên chở “hàng” đến các quán karaoke khi có khách yêu cầu. Điều này lý giải tại sao, những cô gái rót bia thường xuất hiện trong trạng thái 3 - 5 người trên một chiếc xe”.

Theo giá chung, cứ 2 tiếng hát và rót bia cho khách mỗi “tay vịn” thu về tối thiểu 200.000 đồng, có thể cao hơn, tùy vào sự vừa lòng và rộng rãi của khách. Tuy nhiên, 200.000 đồng đó các cô gái phải cắt lại 70.000 đồng tiền “phế” lại cho nhà chủ.


Những chiếc xe chở 4-5 gái bán dâm trên phố Hà Nội.


Số tiền này, chủ hưởng và dùng để nuôi đội ngũ quái xế chuyên chở gái. Như vậy, tam giác lợi ích hình thành chặt chẽ: nhà chủ đặt mối quan hệ với các quán karaoke, trở thành đầu mối cung cấp tay vịn cho khách; quái xế làm nhiệm vụ chuyên chở và quản lý chấm công, tránh tình trạng tay vịn “đi đánh quả lẻ” gây thất thu cho chủ và các cô gái “bán sức lao động” để kiếm tiền nuôi cả hệ thống.

Ngày cuối tuần, tại quán của Hùng, trong vòng khoảng 10 tiếng đồng hồ, có 8 lượt khách hát kèm "tay vịn”. Lượt khách ít nhất cần 2 người, lượt nhiều nhất cần 6 người, chưa kể có những cô gái không được khách ưng ý bị trả về và quản lý phải gọi những người khác.

Điều đáng chú ý là các lượt tay vịn được gọi ở những thời điểm khác nhau nhưng không trùng nhau. Trong một ngày, hầu như không có cô gái nào phải phục vụ khách 2 lần ở quán karaoke của Hùng. Theo Hùng, cuối tuần là lúc các cô gái dịch vụ bận rộn nhất, thậm chí đôi khi khách khó tính không ưng tay vịn, quản lý cũng bó tay, đành xin lỗi khách vì đang giờ cao điểm không có hàng để điều đến.

Kim Anh, (23) tuổi, quê ở Thái Nguyên, thản nhiên: “Em vào nghề được 7 năm, trông hơi cứng nên khách không thích nhưng chả sao, từ chiều đến giờ ngồi 4 bàn được hơn một triệu cũng khá rồi. Giờ em chờ người đến đón đi 'ngồi bàn' ở quán khác”.

Loan (20 tuổi) cô bạn cùng nhóm của Kim Anh giải thích: “Bọn em muốn đắt khách cần hội đủ 4 yếu tố là có ngoại hình ưa nhìn, hát hay, uống bia giỏi và biết chiều khách. Hai cái đầu có thể coi là bẩm sinh, hai cái sau phải do huấn luyện và trải qua kinh nghiệm mà thành nhưng đến khi uống bia giỏi, chiều khách tốt như chị Kim Anh rồi thì lại phải đánh đổi nhiều về ngoại hình. Nghề của bọn em dễ già trước tuổi lắm”.

Giải thích thêm về tiêu chí biết chiều khách, hai cô cho biết: “Chiều ở đây có nghĩa là không làm cho khách mất hứng, không phật lòng khách. Kể cả khi khách có hành vi đụng chạm không đúng mực, quá giới hạn cho phép cũng phải khéo léo hóa giải, tự mình thoát khỏi thế khó, không được phản ứng lại và cũng không được để khách 'làm tới'. Vì nguyên tắc tại quán karaoke chỉ được phép hát, rót và uống bia với khách”.

Tiếng xe máy nổ bên ngoài cửa, cắt ngang cuộc nói chuyện. Các cô gái, cô nào cô nấy đi giày cao gót, son son phấn phấn, áo váy cũn cỡn, bó sát gợi cảm lần lượt nhảy lên xe. Chiếc xe "cân 4" rú ga, nhanh chóng biến mất trong dòng người vội vã, chở các cô gái “đầu trần” đến một cuộc vui mới

Khoảng một giờ đồng hồ sau khi nhóm của Kim Anh và Loan dời đi, quán Hùng vẫn đông khách như thường lệ. Bỗng ở trên tầng, những tiếng giầy cao gót lạc nhịp, lảo đảo nện mạnh xuống cầu thang. Hai cô gái dìu nhau bước xuống. “Nó say bia anh ạ, mới đi làm được 2 ngày, anh thông cảm”, cô gái còn tỉnh nhanh nhảu giải thích với quản lý, rồi quay sang mắng bạn: “Không uống được thì uống ít thôi, tao uống đỡ cho, buồn chán, bực tức gì với ông bà già thì về phòng mà khóc. Đây là chỗ làm ăn chứ không phải chỗ giải sầu”.

Cô gái bị say tên Huyền, sinh năm 1998, đang học dở THPT, do bất đồng quan điểm với gia đình nên chán đời, bỏ nhà, dạt lên Hà Nội. Những ngày đầu chưa biết làm gì, Huyền tìm đến các quán internet để giải khuây. Cũng nhờ vậy mà quen được một số cô gái rót bia đang lang thang trên mạng trong lúc rỗi khách. Được các đàn chị giới thiệu về nghề, Huyền quyết định gia nhập đội ngũ này với quyết tâm chỉ khi nào kiếm được thật nhiều tiền mới quay trở về nhà.

Huyền có lẽ là người trẻ tuổi nhất trong số các cô gái rót bia. Thời kỳ hành nghề hoàng kim của các cô gái hành nghề này cũng chỉ từ 16 đến 24. Qua cung tuổi này, hiếm cô nào còn trụ lại được với nghề. Phần đông các cô gái đến với nghề đều có chung những nguyên nhân như hoàn cảnh gia đình khó khăn; do bồng bột tuổi trẻ, buồn chán chuyện cá nhân; xung đột với gia đình; ham chơi, đua đòi không chịu học hành, bị lôi kéo... Ngoài ra một phần nhỏ trong đội ngũ này, có cả sinh viên mới ra trường đi làm kiếm thêm thu nhập.


Một cô gái rót bia mới 17 tuổi, đang chờ quái xế đến đón sau giờ phục vụ khách tại quán karaoke.


12h đêm, lượt khách cuối cùng rời quán karaoke của Hùng. Sáu vị khách ăn mặc lịch sự, dù tuổi đã khoảng U60, nhưng rất chịu chơi, gọi 6 em lên làm tay vịn. Thậm chí, khi ra về một người còn thuyết phục được một cô cùng “lên taxi, đi về với ông”. Theo kế hoạch, Hùng hẹn 5 cô còn lại, nửa tiếng sau đi ăn đêm.

0h, các con đường như Nguyễn Khang, đường bờ sông Quan Hoa, Cầu Giấy, đường Láng, Đào Tấn, Nguyễn Khánh Toàn… khá vắng vẻ. Tuy nhiên, khi rẽ vào các ngõ sâu hơn, ta sẽ bắt gặp các cô gái rót bia đang tụ tập thành từng tốp, có chỗ đông, có chỗ lác đác vài người. Đây là lúc đi làm về và tụ tập ăn đêm của những cô gái làm nghề “tay vịn cho khách”.

Mai, quê Yên Bái, (21 tuổi) bình luận: “Mấy lão già mà vẫn hăng, định rủ chị em mình đi nhà nghỉ. Lan, Hà thì vẫn không đi khách rồi. Ngân, Hạnh mới ốm dậy nên cũng không đi, mà chẳng vướng bận gì như mình, mình cũng xin kiếu. Các bố già thế còn làm ăn quái gì. Cái Ngọc (người lên taxi) chẳng qua vì nợ tiền chơi họ nên miễn cưỡng phải đi”.

Ngân (20 tuổi), quê Sơn La, tiếp lời: “Cũng chưa chắc, cái Ngọc có khi hôm nay lại trúng quả. Các lão già bo cũng thoáng, còn đỡ hơn là gặp “dân xã hội” và mấy thằng ngáo đá. Chúng nó hành cho khổ, nhiều khi còn bị quỵt tiền…”

“Chơi họ” qua lời giải thích của các cô, chẳng qua chỉ là một hình thức cho vay nặng lãi của nhà chủ để ép nhân viên phải đi khách. Trên thực tế, nếu chỉ rót bia và hát cùng khách và cộng với lối chi tiêu tiết kiệm thì các cô cũng đủ trang trải tiền nhà trọ, son phấn, ăn uống sinh hoạt hằng ngày, thậm chí còn có của để dành.

Tuy nhiên, chuyện các tay vịn sau khi hát xong, bị khách dụ dỗ “qua đêm” xảy ra như cơm bữa. Và chỉ cần một cái tặc lưỡi, một chút dễ dãi, một phút hoa mắt trước cám dỗ của vật chất là các cô đã bước qua ranh giới mong manh của sự chân chính và lương thiện trong công việc của mình.

Với hoàn cảnh xuất thân khá đặc biệt lại cộng thêm môi trường làm việc đầy phức tạp, nhiều cám dỗ nên đa phần các cô gái làm nghề này đều không giữ được mình. Cay đắng hơn, có cô còn bị chính nhà chủ giăng bẫy, buộc phải bán thân tiếp khách.

Ngọc (19 tuổi, quê Quảng Bình) xinh xắn, khéo léo rất biết làm vừa lòng khách nên thường xuyên được khách bo nhiều và khá đắt sô, nhưng cũng đồng thời nhận được nhiều lời tán tỉnh, dụ dỗ rủ đi nhà nghỉ. Lúc đầu Ngọc nhất quyết chỉ “bán nghệ, không bán thân”.

Sau đó, chủ nhà lập mưu, chỉ đạo quái xế quản lý nhóm Ngọc gần như cắt hết mọi mối làm ăn của cô. Bất kỳ quán karaoke có yêu cầu, dù thiếu người cô cũng không được lựa chọn đi phục vụ khách. Mấy tháng ế khách không có tiền, cô đành phải vay họ của nhà chủ để trang trải cuộc sống. Số nợ ngày một lớn, nhà chủ xiết nợ và buộc cô phải đi khách trả nợ nếu không sẽ cho xã hội đen “xử đẹp”. Ngoài thủ đoạn chơi họ, cho vay nặng lãi, một số nhà chủ còn dụ những cô gái rót bia dùng các chất gây nghiện như cỏ, đá…để dễ bề khống chế, ép đi khách bán dâm.